Nếu có một bức tranh về tuổi 17 thì đó hẳn là một bức tranh mang vẻ đẹp hiền dịu, nhẹ nhàng, chứa đựng cả những giấc có thực. Tôi của tuổi 17 cũng như bức tranh đó, hồn nhiên, trong sách, ngây thơ một cách khó đỡ (hồi đấy chưa có dâm dê bẩn bựa như bây giờ nhé ), lúc nào cũng ấp ủ ước mơ được đi thi quốc gia cùng các bạn chuyên. Và rồi, thần may mắn đã mỉm cười với tôi, cái ngày mà tôi nhận được tin mình được đi thi quốc gia, ngày hôm đó, cứ ngỡ như mới là ngày hôm qua thôi :3. Ngày đó, cả sáng xuống chuyên thi, sau tự bắt xe buýt về, có chút mệt mỏi. Về đến nhà lăn ra ngủ (theo lời bố mẹ là trông như thằng chết trôi >< ), cơ mà mệt thì mệt, càng nằm càng không ngủ được, có lẽ vì lo lắng cho cái kết quả. 1h, 2h, 3h, mắt mở như cái đèn pha ô tô, 3h5 phút thì chả hiểu thế nào, ngủ lim dim, 5 phút sau, 3h10, thầy gọi điện bảo được đi quốc gia. Lúc đấy tôi khóc tiếng mán luôn, ngồi hóng kết quả, mãi chả thấy đến, lúc không hóng nữa thì nó lại đến :3. Vài ngày trước khi xuống chuyên, hỏi thăm anh em tứ phương, phải chuẩn bị những gì khi xuống (liệu có phải mang dầu ăn theo cùng không), bla bla đủ thứ trời ơi đất hỡi. Hôm trước khi đi, chia tay lớp cũng vui, được mọi người viết thư chúc mừng, thư chúc may mắn đủ kiểu. Tiếc là hồi đấy không có gan nói với bạn mình thích: “Cậu ơi, tớ mà có giải quốc gia thì bọn mình yêu nhau luôn nhé :v”. Nghĩ lại thấy tiếc, hồi đấy mà dũng cảm hơn tí không khéo giờ tôi đã có gấu cmnr mọi người ạ =))))).

Ngày đầu xuống chuyên, quá nhiều cảm xúc có trong mình,vui buồn lẫn lộn. Vui, vì được đi thi quốc gia, có cơ hội chứng tỏ khả năng của mình, có cơ hội thoát khỏi câu “cóc ghẻ đòi xơi thịt thiên nga :v “. Bỡ ngỡ cũng chả kém, vì phải học tập trong một môi trường mới, bạn bè mới, thầy cô mới, những điều kiện học tập hoàn toàn mới. Buồn, vì nghe thiên hạ đồn đại hot girl chuyên vĩnh phúc toàn là hoa đã có chủ, tôi mà ấp ủng tán chúng nó là sẽ được vô nhà thương. Xuống chuyên, nhiều bạn mới, nhưng phải công nhận là cái số mình nó may, trước khi xuống đã kịp có một thằng bạn thân chí cốt. Nói qua về thằng bạn tốt này, nói chung là đẹp trai hơn mình, học giỏi hơn mình, tốt bụng hơn mình, điềm tĩnh hơn mình (chắc hết rồi, những cái còn lại chắc nó không hơn đâu :3 ) . Nói về độ thân của hai thằng, thì có thể miêu tả ngắn gọn qua 9 từ ” ăn cùng mâm, đắp cùng chăn, ngủ cùng giường”. Thực ra ban đầu giường của các thành viên đội tin cách khá xa nhau, nhưng các anh bảo kê lại ngủ cạnh nhau cho nó…… máu. Cái hôm kê giường nó cạnh giường tôi, nó cũng có bảo với mình: “Ờ nhà tao hay ngủ với thằng em, đêm toàn ôm nó nên nếu anh ôm chú thì chịu khó nhé”. Tôi thì cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện, vì nghĩ, người mình đủ 36 cái xương sườn, nó mà ôm thì gãy cmn tay chứ chả đùa, chắc nó sẽ chừa mình ra. Nhưng đời không ai tưởng được chữ ngờ, có hôm đang ngủ ngon, tự nhiên thấy người mình âm ấm, nóng nóng (tôi không có tè dầm đâu nha các bác), bỏ chăn ra, quay sang nhìn thì thấy nó đang ôm chặt mình, chả hiểu nghĩ thế nào, mình tung chăn ra, đạp nó một phát khá mạnh, miệng lèm bèm: “ĐM bố *éo bị gay =))))))))”. Khổ, đạp nó hơi quá, làm nó lăn quay mấy vòng, tí nữa thì lăn xuống đất để ngủ. Bây giờ nghĩ lại thấy ân hận vô cùng, tại hồi đấy lơ tơ mơ nên không biết tôi đạp vào chỗ nào của nó, nhỡ đạp nhầm vào chỗ hiểm, sau này nó vcmn sinh, mình bị bắt đền thì……….nhục. Về mặt cơ bản, có thằng bạn thân, rồi nó còn nằm ngủ cạnh mình thì sướng lắm mọi người ạ, khi nào buồn bực thiếu việc thì nó sẽ thành cái bao cát cho mình luyện tay (nó rất là hiền nhé :D ), hoặc nếu hôm nào trời quá lạnh thì ôm nó rất chi là ấm (nhưng nó mà ôm tôi là bị mình song phi củ hành ngay). Mấy ngày đầu trôi qua, rất chi là hạnh phúc, ngày thì chống đẩy ba bốn chục phát vì tội không làm đủ bài tập thầy giao, đêm thì thức đến 2h để ngồi dịch đề tiếng anh ( mà cái trình tiếng anh của mình thì, dịch xong tự đọc lại không hiểu mình vừa viết cái gì). Đúng là thức đêm mới biết đêm dài, sau thời gian ban đầu hạnh phúc thì cũng có chuyện :v , ngủ cạnh nó nhiều mới thấy hai đứa dở hơi y như nhau. Chả là dạo đấy nó cuồng Số đỏ của ông Vũ Trọng Phụng, ngày nào cũng bật cái video có người đọc hẳn hoi, cho loa to hết cỡ rồi củ hành tất cả những đứa còn lại trong đội tuyển. Tại cái vụ đấy mà em mất ăn mất ngủ mấy hôm liền, về sau nó xem chán thì lại cuồng cái câu của ông bố trong tác phầm đấy (em chưa học chưa đọc nên cũng chả biết ông ấy tên gì =))))), dạo đó mình nói cái gì nó cũng :”Biết rồi khổ lắm nói mãi”, mà thực ra tôi đã kịp nói cái gì đâu, nó toàn ừ rồi……….không làm việc tôi nhờ.

Đấy, thằng bạn thân dở hơi của em thế đấy, có nói xấu về nó thì có nói vài ngày cũng chả hết , nhưng mà không có nó để chém gió cùng thì hẳn là buồn đi rất nhiều.

Lại nói về thân thiết, ngoài thằng bạn dở hơi ra em còn khá thân với một anh 96 các bác ạ. Anh này thì tốt bụng cực kì, học cũng rất là giỏi, ý chí thì ngang ngửa sắt đá, lại thêm cái khoản đẹp trai nhất nhì đội nữa (thế mà vẫn ế giống mình, ha ha ). Nói về độ tốt bụng của anh này thì có nhiều chuyện lắm :D :D, chả là trước khi em xuống chuyên, lo lắng cũng nhiều, không biết phải mang theo những gì, toàn những cái nhỏ nhặt nhưng nhiều quá lại thành cái lớn. May được ông này giúp, trước khi xuống chuyên, ông này có dặn em: “cứ mang ít đồ cá nhân thôi, mới cả 2h chiều mai họp đội tuyển , e nhớ xuống sớm”. Mình tin lời ông ý, vác xác xuống chuyên từ tận………..1h, trời nắng chang chang, đi nửa tiếng thì đến, ngồi chờ các ông để “họp đội tuyển”. 2h, 3h, 4h mãi chả thấy ông ấy đâu, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa vì ăn lừa =)))))). Đã thế lúc đi vì vội, bố em phóng khá nhanh, hậu quả là ngã xe, bố em không sao, xe không sao, cái gì cũng không sao, riêng em thì có sao các bác ạ >< (rách quần và mất tí huyết trên đường).  Tốt bụng là thế, nhưng cái em khâm phục anh nhất là ý chí sắt đá, dám theo đuổi ước mơ và quan trọng nhất là dám thực hiện (mà cái này cũng gây ra họa được mới sợ chứ :v ). Tất nhiên, ai cũng có điểm tốt điểm xấu các bác ạ, điểm xấu nhất của ông này chắc là hay quên và có thể cười tươi trong mọi hoàn cảnh (sao không truyền cái đấy lại cho em :3). Cười tươi thì không nói làm gì, ông ý mà cười thì khối cô xin chết luôn, còn riêng cái khoản hay quên thì nó là thảm họa, và em lại là thằng dính phốt nhiều nhất. Chả là hôm đó trời lạnh, giữa mùa đông, trước khi đi tắm dặn đi dặn lại là 5 phút nữa mang nước nóng vào tiếp cho em (do bình nước nóng khá nhỏ). Đại ka gật như thật, mình cũng ngây thơ tin vào sự tốt bụng của đại ka. Ai ngờ, 5 phút, 10 phút, 20 phút sau mãi chả thấy nước đâu (mãi sau bắt khai mới biết đại ka đang bận chat với gấu =))))))) ) lạnh sun cả ……..da, nghĩ lại đến giờ vẫn thấy sợ, may mà hôm đấy mình kịp gội đầu rồi, không thì miễn ra khỏi đấy luôn. Kì thi quốc gia đến, cảm thấy quá tiếc nuối cho anh, học rất giỏi, chăm không thua thằng nào trong đội, đùng một phát, đứng cuối đội, mất cơ hội tuyển thằng đại học, phải quay lại ôn thi đại học từ đầu. Nhưng thật may, trời vẫn thương người hiền, đại ka vẫn vượt vũ môn một cách ngoạn mục, được tiếp tục theo con đường mà ổng đã chọn, và quan trọng là có gấu rõ xinh. Hy vọng một ngày nào đó, e sẽ học giỏi được như anh yêu, và quan trọng nhất là có gấu xinh hơn gấu của anh yêu.

Ơ bài này a vác từ bên wordpress của anh sang đây share à :v

Ngày xưa mình cũng học đội tuyển, đọc bài của bạn lại thấy bao kí ức ùa về :)
 Cho đến tận bây giờ, sau khi trượt đại học đi làm xe ôm, mình vẫn không thể nào quên được những kỉ niệm đẹp đẽ ngày xưa :D

Trả lời chipchip3412
  Hiện bài gốc

xàm ít thôi thiện ơi :v

kí ức đội tuyển : #friendzone